Trái tim cậu cũng chỉ là trái tim con gái mà thôi...
27022011
Trái tim cậu cũng chỉ là trái tim con gái mà thôi...
Cậu lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi. Cậu tỏ ra vui vẻ. Cậu tỏ ra như không hề biết buồn phiền... Thế thì sao nào. Cậu vẫn chỉ là con gái, một đứa con gái mềm yếu...
Đừng hỏi tại sao tớ lại biết những điều này! Mọi người có thể không nhận ra nhưng tớ thì có đấy! Tớ biết khi nào cậu cười nhưng thực ra trong lòng không vui. Tớ biết cậu có nhiều điều dấu kín nơi sâu thẳm trái tim... Đó là một khung trời riêng của cậu. Cậu không muốn san sẻ nó đi. Là bởi nó quá đau lòng hay bởi nó quá thiêng liêng với cậu... Hay là cả hai...
Cậu giữ tất cả lại cho mình. Đau đớn. Khóc thầm. Cô đơn. Lạc lõng. Đôi khi cậu cảm thấy cô độc, thấy bị bỏ rơi...
Nhưng dù đau thì việc cậu chia sẻ với ai đó là điều rất khó xảy ra... Nhiều khi cậu muốn hét lên cho tất cả biết những gì cậu đang nghĩ nhưng rồi lại thôi... Cậu lại giữ nó cho riêng mình, chịu đựng...
Như vậy mệt mỏi lắm. Nhiều khi con tim như bị bóp nghẹt trong những đau thương, những kí ức... Có lúc cậu đã muốn ngã gục trước những đớn đau sâu thẳm ấy... Nhưng rồi cậu lại đứng lên, mỉm cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra... Tớ hiểu cảm giác đó... Và tớ biết rằng sẽ có một ngày cậu ngã gục mất đấy! Dù cậu có mạnh mẽ đến đâu... Vì sâu thẳm cậu vẫn chỉ là một đứa con gái với một trái tim mong manh dễ vớ, một tâm hồn nhạy cảm, với những nghĩ suy rất con gái...
Cậu có nhiều bạn, rất nhiều. Cậu thường bông đùa với họ bằng những câu rất vui vẻ, tinh nghịch... Nhưng tâm hồn cậu thì sao? Trái tim cậu thì sao? Không phải nó đang khóc sao! Cậu bảo khóc là yếu đuối. Tớ thì thấy đôi khi việc khóc là rất cần để lấy lại thăng bằng... Tớ hay khóc một mình, hoặc đạp xe trên đường khi chiều tối. Như thế sẽ chẳng ai nhìn thấy những giọt nước mắt của tớ. Tớ tự cho phép mình đôi khi yếu đuối với chính mình một lát, hoặc yếu đuối với một ai đó...
Sao cậu không như thế nhỉ? Cậu hãy nói với một ai đó, hãy khóc trên bờ vai một ai đó... Rồi chỉ cần nói với tớ là cậu đã ổn...
Nếu cậu cần thì bờ vai của tớ luôn có chỗ cho cậu dựa vào...
Đừng hỏi tại sao tớ lại biết những điều này! Mọi người có thể không nhận ra nhưng tớ thì có đấy! Tớ biết khi nào cậu cười nhưng thực ra trong lòng không vui. Tớ biết cậu có nhiều điều dấu kín nơi sâu thẳm trái tim... Đó là một khung trời riêng của cậu. Cậu không muốn san sẻ nó đi. Là bởi nó quá đau lòng hay bởi nó quá thiêng liêng với cậu... Hay là cả hai...
Cậu giữ tất cả lại cho mình. Đau đớn. Khóc thầm. Cô đơn. Lạc lõng. Đôi khi cậu cảm thấy cô độc, thấy bị bỏ rơi...
Nhưng dù đau thì việc cậu chia sẻ với ai đó là điều rất khó xảy ra... Nhiều khi cậu muốn hét lên cho tất cả biết những gì cậu đang nghĩ nhưng rồi lại thôi... Cậu lại giữ nó cho riêng mình, chịu đựng...
Như vậy mệt mỏi lắm. Nhiều khi con tim như bị bóp nghẹt trong những đau thương, những kí ức... Có lúc cậu đã muốn ngã gục trước những đớn đau sâu thẳm ấy... Nhưng rồi cậu lại đứng lên, mỉm cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra... Tớ hiểu cảm giác đó... Và tớ biết rằng sẽ có một ngày cậu ngã gục mất đấy! Dù cậu có mạnh mẽ đến đâu... Vì sâu thẳm cậu vẫn chỉ là một đứa con gái với một trái tim mong manh dễ vớ, một tâm hồn nhạy cảm, với những nghĩ suy rất con gái...
Cậu có nhiều bạn, rất nhiều. Cậu thường bông đùa với họ bằng những câu rất vui vẻ, tinh nghịch... Nhưng tâm hồn cậu thì sao? Trái tim cậu thì sao? Không phải nó đang khóc sao! Cậu bảo khóc là yếu đuối. Tớ thì thấy đôi khi việc khóc là rất cần để lấy lại thăng bằng... Tớ hay khóc một mình, hoặc đạp xe trên đường khi chiều tối. Như thế sẽ chẳng ai nhìn thấy những giọt nước mắt của tớ. Tớ tự cho phép mình đôi khi yếu đuối với chính mình một lát, hoặc yếu đuối với một ai đó...
Sao cậu không như thế nhỉ? Cậu hãy nói với một ai đó, hãy khóc trên bờ vai một ai đó... Rồi chỉ cần nói với tớ là cậu đã ổn...
Nếu cậu cần thì bờ vai của tớ luôn có chỗ cho cậu dựa vào...
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|