TAKE A PHOTOGRAPH
26112011
TAKE A PHOTOGRAPH
Dây Chun vừa để cái status:
"Có khi nào trên mặt nước bình yên
Bạn nhớ lại những ân tình xưa cũ?
Có khi nào giữa bạn bè đông đủ
Bạn nao lòng khi thiếu vắng tôi không?"
Thật sự khi đọc những dòng này, bản thân mình cũng cảm thấy bâng khuâng. Kêu ca là không đúng nhưng từ khi học Đại học, mình cảm thấy hẫng hụt khi môi trường Đại học quá vô tình. Người với người lợi dụng nhau, chen lên nhau mà sống. Đã nhiều lần mình muốn trở về như ngày xưa, hồi mình còn là một học sinh cấp ba, đạp chiếc xe tới trường. Khi vào lớp thấy những khuôn mặt thân thương, cười nói ríu rít, trêu nhau, gán ghép người này với người kia rồi ngồi nói chuyện riêng trong giờ học. Vậy mà khi đó, mình lại chỉ muốn thi Đại học thật nhanh để thoát khỏi môi trường tươi đẹp đó, muốn xông xáo bay vào cuộc sống. Rồi điều gì đến nhanh chậm gì cũng đến, mỗi con người trong lớp mình đã bay đi theo một hướng khác nhau. Cuộc sống đã cứa một vết thương đầu tiên vào tâm hồn mỏng manh, rỉ máu. Đến lúc ấy, ai cũng muốn thốt lên rằng "Cho tôi một vé về tuổi thơ". Nhưng tất cả là quá muộn. Vì vậy, mối khi gặp những câu nói chạm đến nỗi niềm sâu tận bên trong tâm hồn, mình lại thẩn thơ. Mong rằng mọi người đừng như mình. Buồn quá..
"Có khi nào trên mặt nước bình yên
Bạn nhớ lại những ân tình xưa cũ?
Có khi nào giữa bạn bè đông đủ
Bạn nao lòng khi thiếu vắng tôi không?"
Thật sự khi đọc những dòng này, bản thân mình cũng cảm thấy bâng khuâng. Kêu ca là không đúng nhưng từ khi học Đại học, mình cảm thấy hẫng hụt khi môi trường Đại học quá vô tình. Người với người lợi dụng nhau, chen lên nhau mà sống. Đã nhiều lần mình muốn trở về như ngày xưa, hồi mình còn là một học sinh cấp ba, đạp chiếc xe tới trường. Khi vào lớp thấy những khuôn mặt thân thương, cười nói ríu rít, trêu nhau, gán ghép người này với người kia rồi ngồi nói chuyện riêng trong giờ học. Vậy mà khi đó, mình lại chỉ muốn thi Đại học thật nhanh để thoát khỏi môi trường tươi đẹp đó, muốn xông xáo bay vào cuộc sống. Rồi điều gì đến nhanh chậm gì cũng đến, mỗi con người trong lớp mình đã bay đi theo một hướng khác nhau. Cuộc sống đã cứa một vết thương đầu tiên vào tâm hồn mỏng manh, rỉ máu. Đến lúc ấy, ai cũng muốn thốt lên rằng "Cho tôi một vé về tuổi thơ". Nhưng tất cả là quá muộn. Vì vậy, mối khi gặp những câu nói chạm đến nỗi niềm sâu tận bên trong tâm hồn, mình lại thẩn thơ. Mong rằng mọi người đừng như mình. Buồn quá..
Chan Nguyễn_d1pro- Bé ngoan
- Tổng số bài gửi : 59
Điểm số : 4984
Cấp bậc : 4
Join date : 10/11/2011
Age : 31
Đến từ : Foreign Trade University
TAKE A PHOTOGRAPH :: Comments
Mất nết thật, dám xưng mày tao với người lớn tuổi. Nhưng có ai bán vé thông hành về tuổi thơ đâu.......
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|