NGÀY THỨ BẢY VUI...
03122011
NGÀY THỨ BẢY VUI...
Cứ như hồi đi học cấp ba, mỗi khi thứ bảy tới, mình lại cảm thấy thật vui vẻ. Vui vì mai là ngày chủ nhật, mình được nghỉ, được ngủ. Vui vì chủ nhật, mình chẳng phải bận tâm đun cơm sớm để đạp xe đi học. Vui vì mình sẽ có một khoảng lặng buổi tối để nghĩ lại về một tuần vừa qua, nghĩ về những gì mình đã làm được, làm tốt và còn chưa tốt.
Một tuần quá ngắn ngủi, không đủ thời gian cho mình nghe những bài hát của cô Mỹ Linh, đọc những câu chuyện của Nguyễn Nhật Ánh và vào forum để viết những suy nghĩ(vì forum vốn là cái của riêng mình. Vui kinh khủng ). Một điều thật sáo rỗng là mình mong muốn một ngày có tầm 48 tiếng nhưng khi học môn phát triển kĩ năng, mình biết rằng trong 24h của một ngày, con người dành quá nhiều thời gian để nghĩ về những điều vô ích, không cần thiết. Vì vậy, điều mấu chốt là không phải cầu cho một ngày thêm bao nhiêu giờ mà trong 24h của một ngày chúng ta làm được gì, sống như thế nào và cống hiến ra sao. Quan trọng nhất là "Hãy bắt tay vào thực hàn" chứ không nên nghĩ vẩn vơ, lung tung.
Miệng thì nham nhảm nói như vậy mà sao mình vẫn để thời gian của một tuần trôi qua gần như vô ích? Không bắt tay vào hành động mà cứ nghĩ, ngày mai hẵng làm, hôm nay cứ chơi đã. Chắc mình đã mắc phải thói tự mãn với bản thân, không có ý chí cầu tiến? Không phải, mình vốn là một con người có tham vọng lớn, có khả năng hiện thực hóa mọi ước mơ. Mình có thể đạp đổ mọi thứ để đạt được điều mình muốn, kể cả điều ấy có thể làm tổn thương đến mọi người xung quanh. Khi ấy mình luôn tự hào mà thốt lên rằng: "Ừ, tao ích kỉ đấy, thì sao? Tao làm cho bản thân chứ có gì là xấu?". Vậy mà bây giờ, tất cả sự kiêu hãnh ý tan biến, chỉ để lại cái hồn bơ vơ, một thân xác uể oải không còn khao khát sự vươn lên. Chính vì thế, mình tự làm mất đi những giây quý báu trong 2,4 tỷ giây của một đời người.
Mình chợt nhớ lại những câu trong một bài giảng:
Muốn biết giá trị của một năm, hãy hỏi học sinh vừa thi trượt tốt nghiệp…
Muốn biết giá trị của một tháng, hãy hỏi bà mẹ đang chờ đứa con sắp chào đời...
Muốn biết giá trị của một tuần, hãy hỏi biên tập viên một tờ tuần báo...
Muốn biết giá trị của một ngày, hãy hỏi người lao công nhận lương cuối mỗi ngày làm việc…
Muốn biết giá trị của một giờ, hãy hỏi những người yêu nhau...
Muốn biết giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa lỡ chuyến tàu...
Muốn biết giá trị của một giây, hãy hỏi người vừa thoát khỏi tai nạn trong đường tơ kẻ tóc...
Muốn biết giá trị của 1/1000 giây, hãy hỏi vận động viên điền kinh vừa đoạt huy chương bạc Olympic...
Một tuần quá ngắn ngủi, không đủ thời gian cho mình nghe những bài hát của cô Mỹ Linh, đọc những câu chuyện của Nguyễn Nhật Ánh và vào forum để viết những suy nghĩ(vì forum vốn là cái của riêng mình. Vui kinh khủng ). Một điều thật sáo rỗng là mình mong muốn một ngày có tầm 48 tiếng nhưng khi học môn phát triển kĩ năng, mình biết rằng trong 24h của một ngày, con người dành quá nhiều thời gian để nghĩ về những điều vô ích, không cần thiết. Vì vậy, điều mấu chốt là không phải cầu cho một ngày thêm bao nhiêu giờ mà trong 24h của một ngày chúng ta làm được gì, sống như thế nào và cống hiến ra sao. Quan trọng nhất là "Hãy bắt tay vào thực hàn" chứ không nên nghĩ vẩn vơ, lung tung.
Miệng thì nham nhảm nói như vậy mà sao mình vẫn để thời gian của một tuần trôi qua gần như vô ích? Không bắt tay vào hành động mà cứ nghĩ, ngày mai hẵng làm, hôm nay cứ chơi đã. Chắc mình đã mắc phải thói tự mãn với bản thân, không có ý chí cầu tiến? Không phải, mình vốn là một con người có tham vọng lớn, có khả năng hiện thực hóa mọi ước mơ. Mình có thể đạp đổ mọi thứ để đạt được điều mình muốn, kể cả điều ấy có thể làm tổn thương đến mọi người xung quanh. Khi ấy mình luôn tự hào mà thốt lên rằng: "Ừ, tao ích kỉ đấy, thì sao? Tao làm cho bản thân chứ có gì là xấu?". Vậy mà bây giờ, tất cả sự kiêu hãnh ý tan biến, chỉ để lại cái hồn bơ vơ, một thân xác uể oải không còn khao khát sự vươn lên. Chính vì thế, mình tự làm mất đi những giây quý báu trong 2,4 tỷ giây của một đời người.
Mình chợt nhớ lại những câu trong một bài giảng:
Muốn biết giá trị của một năm, hãy hỏi học sinh vừa thi trượt tốt nghiệp…
Muốn biết giá trị của một tháng, hãy hỏi bà mẹ đang chờ đứa con sắp chào đời...
Muốn biết giá trị của một tuần, hãy hỏi biên tập viên một tờ tuần báo...
Muốn biết giá trị của một ngày, hãy hỏi người lao công nhận lương cuối mỗi ngày làm việc…
Muốn biết giá trị của một giờ, hãy hỏi những người yêu nhau...
Muốn biết giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa lỡ chuyến tàu...
Muốn biết giá trị của một giây, hãy hỏi người vừa thoát khỏi tai nạn trong đường tơ kẻ tóc...
Muốn biết giá trị của 1/1000 giây, hãy hỏi vận động viên điền kinh vừa đoạt huy chương bạc Olympic...
Chan Nguyễn_d1pro- Bé ngoan
- Tổng số bài gửi : 59
Điểm số : 4983
Cấp bậc : 4
Join date : 10/11/2011
Age : 31
Đến từ : Foreign Trade University
NGÀY THỨ BẢY VUI... :: Comments
Like cái j phải nói rõ ra chứ. Mà phải tăng tiền nhuận bút đi, thời kì khó khăn mà.
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|